Chu Tử Mạc ngạc nhiên, anh ta không thể tin nổi những gì mình vừa nghe-
"Không thể nào!"
Chu Tử Mạc kêu lên, "Sao lại có thể như thế? Lăng Thiên không phải loại người đó! Cậu ấy không hề phải!"
Đôi mắt Mộ Du Thần trông có vẻ hơi mất mát, anh bình thản nhìn Chu Tử Mạc, "Cậu cũng đâu có tin được đâu đúng không?"
Chu Tử Mạc ngồi thẳng dậy và nhăn nhó nhìn thẳng vào Mộ Du Thần, "Theo như những gì mà tôi biết về Lăng Thiên thì tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm những chuyện như vậy, Lăng Thiên không hề tham lam như Kỳ Phong, biết đâu hắn ta chỉ đang cố làm cậu lung lay thì sao?"
Đôi mắt Mộ Du Thần tối sầm lại, anh uống chút trà rồi nói tiếp, "Tôi không biết làm cách nào để xác nhận những lời mà Kỳ Phong nói cả, suốt bao nhiêu năm qua, tôi cũng phần nào nhận ra mình là một người anh trai thất bại, ít nhất tôi không nghĩ là tôi thực sự hiểu Lăng Thiên, anh không nghĩ thế sao?"
Mộ Du Thần liếc nhìn Chu Tử Mạc.