Cô nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại tắt dần, và nỗi buồn cứ dần dâng lên trong đôi mắt Tịch Hạ Dạ. Hít một hơi thật sâu, rồi cô lặng lẽ ra khỏi phòng và xuống lầu.
"Cô chủ, có Kỳ thiếu đến!"
Tịch Hạ Dạ vừa xuống lầu thì thấy Kỳ Liệt đi vào chung với Chị Vương. Cô ngạc nhiên khi thấy Kỳ Liệt bất ngờ xuất hiện. Cô gật đầu. "Tôi biết rồi. Cám ơn chị Vương."
"Cô có ổn không? Tay cô thế nào rồi?" Kỳ Liệt đặt một đống thứ lên bàn còn đôi mắt anh nhanh chóng dán vào đôi bàn tay Tịch Hạ Dạ.
Cô cũng nhìn xuống tay mình và nhẹ nhàng lắc đầu. Đoạn cô chỉ vào vào ghế sô pha ở bên và bình thản nói, "Tôi ổn cả. Anh ngồi đi. Anh ấy vừa mới ngủ thôi, và tôi cũng muốn nói chuyện với anh chút."