Kỳ Phong yên lặng nhìn bức hình của Mộ Lăng Thiên trên bia mộ, nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt anh ta ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, đôi tay anh ta đang đặt trên đầu gối bỗng thu lại thành nắm đấm, anh ta không biết làm cách nào nhưng anh ta đã kiềm chế được bản thân.
Kỳ Phong không nói gì liền, chỉ đến khi nghe tiếng bật lửa, và một mùi khói thuốc thoang thoảng, rồi một điếu thuốc lá được châm sẵn đặt lên bia mộ của Mộ Lăng Thiên thì anh ta mới quay lại thản nhiên nhìn Mộ Du Thần.
Hơn 6 năm nay họ đã không gặp nhau rồi, với Kỳ Phong mà nói, Mộ Du Thần dường như không thay đổi nhiều, anh chỉ bí hiểm và khó lường hơn 6 năm trước thôi.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói của Kỳ Phong vang lên nhưng nó không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì, gương mặt điển trai hung ác của anh ta lặng thinh khi anh ta bình thản nhìn Mộ Du Thần, nếu không phải vì sự thù địch trong giọng nói của anh ta, cả hai người họ trông cứ như đôi bạn đã quen nhau nhiều năm rồi.