Kỳ hạn 3 tháng đã đến, ngày thứ mười sau khi chia tay, Hoắc Thường Tầm dùng khổ nhục kế, Kỷ Lăng Nhiễm liền tự sa vào lưới.
Sau khi khóc lóc làm loạn trong phòng bệnh, mắt cô đỏ ửng rồi rời khỏi đó.
Hoắc Thường Tầm không kịp thay quần áo đã vội đuổi theo. Cô đi đâu, anh đi theo đó, dù cô đuổi thế nào, anh cũng không đi.
Cô tức giận, quay đầu lại cáu kỉnh với anh: "Anh đừng đi theo em nữa."
Suy cho cùng Kỷ Lăng Nhiễm vẫn là một cô gái hiền như mèo con mà thôi, có hung dữ thế nào cũng vẫn cảm thấy đáng yêu.
Tay chân của Hoắc Thường Tầm dài, anh vẫn ung dung thong thả đi theo những bước chân của cô: "Không đi theo em, lỡ như em chạy mất rồi thì anh tìm ai đòi người đây?"
Kỷ Lăng Nhiễm dừng bước.
Hoắc Thường Tầm cũng dừng bước.
Ngập ngừng một lúc rồi cô quay đầu, nói: "Anh…"
Những lời sau đó lại bị nuốt xuống.