Đang nói, một chiếc hộp vuông vắn rơi từ trong ngực của ông cụ ra, Dung Đường tập trung nhìn kỹ. Trời đất, là bao cao su!
Dung Đường nghẹn lời.
Ông cụ đã sắp 90 tuổi rồi đấy! Dung Đường nhìn chằm chằm vào hộp bao cao su, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Ông cụ thẹn quá hóa giận, "Chưa thấy bao cao su bao giờ à!"
Thấy thì thấy rồi, nhưng…
Dung Đường không chắc chắn lắm, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi: "Ông nội, đây là… của ông à?"
Ông cụ uất nghẹn.
Máu tức trào lên cổ, mất rất lâu ông cụ mới tức giận đáp lại: "Không được à?"
Sao có thể chứ!
Dung Đường giơ ngón tay cái lên, nói lời bội phục từ tận đáy lòng: "Giỏi! Ông quá giỏi!"
Ông cụ hất đầu lên: "Hừ…" Rồi nhăn nhăn nhó nhó đi về phòng của mình.
Dung Đường trầm tư một lúc, càng nghĩ càng thấy phải quan tâm đến vấn đề này, bèn đi gõ cửa phòng sách.
"Ba, ông nội…" Dung Đường ngập ngừng, xấu hổ quá, không biết nên mở miệng như thế nào.