Cánh tay bị người bên cạnh khẽ lay mấy cái, Lâm Oanh Trầm bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
"Đến nơi rồi." Trần Hình dừng xe lại ven đường, thấy vành mắt cô ta đỏ ửng bèn hỏi: "Sao thế? Sao em lại khóc vậy?"
Cô ta dùng mu bàn tay xoa bừa lên mặt, lắc đầu đáp: "Gió thổi vào mắt ấy mà, hình như bị bụi anh ạ."
Cô ta cởi dây an toàn, xuống xe, vẫy tay chào Trần Hình rồi quay đầu đi vào trong khu chung cư. Chờ chiếc xe sau lưng đi xa hẳn rồi, cô ta mới đứng lại, ngồi thụp xuống.
"Thì ra… thì ra mình là nàng ta à." Cô ta chống đầu gối đứng dậy, loạng choạng lảo đảo bước đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm tự nói với mình, "Vì sao lại không phải là Oanh Trầm chứ?"
Vẫn chưa bắt được hung thủ của vụ án phóng hỏa giết người liên hoàn, Dung Lịch không cho Tiêu Kinh Hòa quay về đội Phòng cháy chữa cháy, từ sáng sớm đã đưa cô đến công ty, ngay cả họp hành cũng mang cô theo, không rời một tấc nào.