Cô gái thu ngân không nhịn được, phì một tiếng cười phá lên.
Tiêu Kinh Hoà đỏ mặt, chúi vào lòng Dung Lịch, rầu rĩ lẩm bẩm một câu: "Anh đi lấy đi."
"Ừm."
Dung Lịch nghiêng người che giá để đồ lại, liếc nhìn kích thước ghi trên hộp rồi chọn hai hộp vứt vào xe đẩy, hơn nữa còn dùng một cây cải thảo để che hai cái hộp đó lại.
Đúng là giấu đầu hở đuôi....
Cô gái thu ngân cười đến đau cả bụng.
Dung Lịch and Tiêu Kinh Hòa đều đờ người.
Có thể đừng cười lớn tiếng như vậy không? Có rất nhiều người đang nhìn đấy!
Cô vùi mặt trong ngực anh không chịu ngẩng đầu lên nữa, bám chặt lấy anh nên có thể nghe được nhịp tim của anh cũng giống cô, đang đập rất hỗn loạn.
Thanh toán xong cô vội vàng kéo Dung Lịch đi như bay ra khỏi đó. Anh đi theo phía sau, để mặc cho cô dắt đi rồi cứ thế mà cười thành tiếng.
Cô quay đầu lại nổi cáu với anh: "Không được cười nữa."
Anh nghe lời: "Ừ, anh không cười."