Sắc mặt Hoắc Thường Tầm lập tức sầm xuống, khuôn mặt của cô gái nhỏ trong lồng ngực anh ta đã trắng bệch không còn chút máu.
Cô gái kia giãy ra khỏi Hoắc Thường Tầm: "Em, em đi toilet một lát."
Thế là mèo con chạy ra ngoài. Cậu Ba Tề đần mặt.
Mèo con gì chứ, phải là mèo hoang mới đúng, vừa bướng bỉnh vừa cứng đầu. Hoắc Thường Tầm đẩy đẩy quai hàm, đi ra sau lưng cậu Ba Tề, đạp cho anh ta một cái.
Cậu Ba Tề kêu oai oái: "Cậu đạp tôi làm gì!"
Hoắc Thường Tầm nửa cười nửa không: "Ông đây nhìn cậu thấy khó chịu."
Cậu Ba Tề nín bặt. Mợ nó, đồ chó!
Toilet nữ là nơi nhiều chuyện vỉa hè nhất quả đất.
Hai người phụ nữ đứng trước bồn rửa tay đang soi gương trang điểm lại, cả hai đều mặc sườn xám biểu diễn nhạc cổ phong của Thâu Nhàn Cư. Cô gái tóc dài tên là Hoàng Khởi, cô gái tóc ngắn tên là Bích Tỷ.
Đây đều là nghệ danh.
Hoàng Khởi đang soi gương vẽ lông mày: "Vừa rồi cô có nhìn thấy người cậu Tầm dẫn tới hôm nay không?"