Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ta càng trở nên yêu mị, anh ta dài giọng ra lệnh: "Ngồi lên đùi tôi."
Cô trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Hoắc Thường Tầm cong môi mỉm cười, vốn chỉ định trêu chọc cô thôi, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, anh ta lại muốn bắt nạt tiếp: "Nhanh lên."
Mắt cô đỏ hoe, vẻ như sắp khóc, cô nhíu mày ngồi lên đùi anh ta, chỉ hơi ngồi xuống và khom lưng lại, cố gắng không đụng vào người anh ta.
Lại xem anh ta như là thú dữ đáng sợ phải không?
Hoắc Thường Tầm ôm eo của cô kéo lại gần, sau đó buông tay ra, nằm xuống ghế sofa: "Hôn tôi một cái đi."
Cơ thể cô cứng đờ, ngã từ trên đùi anh ta xuống, cô chẳng quan tâm tới cơn đau, phản ứng đầu tiên là rụt người về phía sau.
Hoắc Thường Tầm nghẹn lời.
Cô muốn anh ta tức chết phải không?
Vành mắt cô đỏ hoe, bờ môi bị cô cắn đến nỗi tái nhợt: "Có thể không…"
Hoắc Thường Tầm không nghe cô nói hết câu đã ngắt lời: "Không được."