Cô híp mắt cười rồi ghé sát vào tai anh thì thầm: "Cẩm Vũ, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đấy."
Anh quay mặt đi, mỉm cười.
Xấu hổ kìa.
Cô phát hiện ra anh rất dễ xấu hổ nhé. Vì trong lòng đang rất rất vui, cô bèn ghé sát lại gần rồi lại hôn lên mặt anh một cái.
Anh ngượng ngùng nhưng không tránh mà hỏi Chử Qua: "Em ăn trưa chưa?"
Cô lắc đầu: "Em chưa."
Cô lên máy bay từ 9 giờ sáng, hơn 10 giờ đã đến Nam Thành rồi, nhưng bị tắc đường cho nên mới tới khách sạn muộn, từ sáng đến bây giờ còn chưa uống một ngụm nước nào.
Khương Cẩm Vũ buông cánh tay đang vòng quanh eo cô ra rồi đổi thành nắm tay cô: "Anh dẫn em đi ăn nhé."
Cô để cho anh nắm tay dẫn đi, còn tay kia thì ôm lấy anh: "Em không đói, không cần ăn đâu." Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: "Thế này gọi là trong tình yêu uống nước cũng no đúng không?" Cô không uống nước cũng không thấy đói.