Hôm sau trời vừa sáng, Tô Vấn đã gọi điện thoại cho bạn gái. Trên cả đoạn đường từ khách sạn đến trường quay, anh báo cáo hành trình, báo cáo thời tiết Kim Châu, báo cáo hôm nay anh mặc gì, ăn gì.
Lưu Xung chán chẳng buồn nói nữa.
Lạnh mặt trên cả quãng đường!
Anh ta ghét cái thằng thích giết chó này một vạn năm!
Sau khi cúp điện thoại, Tô Vấn trở về ngay với cái vẻ mặt thiếu gia của anh, trên mặt viết đúng 8 chữ - cút ngay đừng nhìn tôi, đừng chọc tôi!
Hừ…
Lưu Xung không thèm để ý đến anh ấy nữa.
Điện thoại trong tay Tô Vấn đột nhiên đổ chuông, anh tưởng Vũ Văn Thính gọi nên mặt hí ha hí hửng, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi tới là biến thành thất vọng hết sức.
Là ông bố Tô Tân của anh.
"Vấn Vấn à."
"Vâng ạ." Tô Vấn trả lời uể oải.
Giọng Tô Tân nghiêm túc: "Tô Bính Nghiệp vượt ngục rồi." Ông cụ rất lo lắng: "Con phải cẩn thận đấy, ba sợ nó sẽ đi tìm con gây rối."