"Anh dùng cho em xem nhé."
Nhìn chiếc hộp bao cao su kia, Vũ Văn Thính ngáo luôn tại chỗ.
Sau đó, Tô Vấn bắt đầu cởi quần áo, anh giật cúc áo mấy lần vẫn không mở ra được, bèn dứt khoát kéo hết lên cao, chui đầu qua khỏi cổ áo, cởi áo ra.
Vũ Văn Thính sợ Tô Vấn ngã nên không dám đứng quá xa, đành phải đứng ở trước mặt anh, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy ngay cơ bụng của Tô Vấn. Cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, nói lí nhí: "Đừng cởi nữa."
Anh đứng im không động đậy, rồi dùng hai tay nâng mặt của cô lên, không cho cô trốn tránh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô: "Em không tin sao?"
"Dạ?" Tin cái gì cơ?
"Thân thể của anh rất tốt."
Vũ Văn Thính gật đầu: "Em tin."
Tô Vấn hài lòng, buông tay ra: "Anh cho em xem nhé." Nói rồi anh lại bắt đầu cởi quần.
Vũ Văn Thính quay ngoắt người đi.
Anh thật là…
Cô cảm thấy rất đau đầu và bất đắc dĩ: "Vấn Vấn à."
Tô Vấn không trả lời.