Đã 33 ngày kể từ cái đêm say rượu ấy.
Cô mất ngủ trọn vẹn cả 33 ngày.
Dương Lam liếc mắt về phía sau, thấy cô mặt ủ mày chau thì tưởng cô mệt nên bảo: "Lịch trình của cô đều được sắp xếp vào ngày mai, cô đi nghỉ trước đi, lấy lại cân bằng múi giờ."
Tần Tiêu Dật mệt mỏi đáp: "Vâng."
Cô đeo khẩu trang lên, mở cửa xe, chân vừa bước ra ngoài, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một gương mặt liên tục xuất hiện trong cơn ác mộng của cô mấy ngày qua.
Cô đã từng hỏi trên mạng: Khi người trưởng thành say rượu loạn tính thì phải xử lý như thế nào?
Gần 70% dân mạng trả lời: Coi như chưa từng xảy ra, phải làm như thế nào thì cứ làm thế ấy.
Cô rất đồng ý, trong tình huống lúng túng này thì tốt nhất cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thế là cô chủ động chào hỏi: "Trùng hợp quá."
Đằng Anh ngồi trên xe lăn, rõ ràng anh nhìn lên, nhưng ánh mắt lại có cảm giác áp bức bễ nghễ thiên hạ, anh nói: "Không trùng hợp đâu, tôi tới tìm em."