Ngày thứ tư khi Vũ Văn Xung Phong đến Yosevine, cũng đúng là đêm trăng tròn. Con gái của chủ khách sạn đưa anh đến sông Ánh Trăng. Một vầng trăng tròn chiếu thẳng xuống mặt sông, đẹp như một bức họa thần tiên.
Hai bên bờ sông, có thanh niên đang gẩy ghi ta, các cô gái trẻ sẽ tặng đóa hoa trong tay mình cho người mình yêu, cũng có những nghệ sĩ đường phố đang tự đàn tự hát, ngữ điệu rất nhẹ nhàng giống dân ca.
Anh bước tới hỏi: "Có thể đàn một bản soft rock không?"
Đối phương tầm hơn 30 tuổi, để tóc dài: "Tôi đàn không hay lắm."
"Không sao cả."
Người nghệ sĩ đường phố đó bèn đàn một bài soft rock. Đại khái là vì bài hát quá sôi động khiến các nam nữ thanh niên bắt đầu nhảy nhót.
Anh rút một xấp tiền mặt từ trong ví ra, đặt vào trong hộp đàn, nói: "Cảm ơn."
Đối phương dùng tiếng Anh nói nhiều quá.
Anh mỉm cười, đút hai tay vào túi quần, bước đi.
Cô gái đi cùng anh đuổi theo hỏi: "Anh thích soft rock à?"