"Thời Cẩn, nhà họ Tần ở Trung Nam."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, mi mắt như tranh vẽ. Cô khẽ mỉm cười, đó là người tình trong mộng của cô, cưỡi mây đạp gió mà tới.
Hai chữ Thời Cẩn khiến mặt Lục Khải Sơn trắng bệch, ông ta nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong mắt chỉ có hoảng sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh: "Cậu bắt người nhà tôi làm gì?"
Một tay Thời Cẩn nắm dây thừng, một tay nghịch con dao. Anh đi tới trước mũi thuyền lạnh lùng nhìn: "Khương Cửu Sênh không phải người nhà họ Đằng, là nữ chủ nhân nhà họ Tần." Trả lời xong anh dùng mũi dao nâng cằm con gái nhà họ Lục, lưỡi dao gần như sắp cứa vào da thịt trắng nõn ở cổ của cô ta. Anh miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn lướt về phía Lục Khải Sơn: "Ông dám bắt cô ấy đi, ông nghĩ tôi chết rồi sao?"
Dứt lời, anh chém thẳng một dao.
"A a a..."