Từ Thanh Bách ngây người, quát lớn: "Cậu cầm dao làm gì hả? Mau để xuống cho tôi!"
Thời Cẩn như không nghe thấy, nhìn con dao mổ, ánh sáng sắc lạnh của con dao lóe lên nơi đáy mắt anh.
Anh rất muốn bỏ đồ đao xuống, nhưng luôn có người buộc anh phải nổi điên, phát cuồng.
"Viu…"
Chuôi dao rời khỏi tay, con dao mổ bị anh phi cắm ngập vào cánh cửa.
Gần như cùng lúc ấy, cánh cửa kêu cạch một tiếng, mở ra.
"…"
Một khoảng im lặng.
Chủ nhiệm Triệu của khoa Não sửng sốt một lúc lâu mới ngoảnh lại nhìn con dao mổ sáng choang trên cánh cửa, thân dao đã cắm ngập một nửa.
Chủ nhiệm Triệu đơ ra nửa nhịp mới xoay đầu lại, vài cọng tóc trên đầu ông rũ xuống. "Bác… bác… bác sĩ Thời."
"Rầm…"
Hai mắt trợn trắng, chủ nhiệm Triệu ngã lăn xuống ngất xỉu.
Từ Thanh Bách cạn lời.
Đầu đau! Eo còn đau hơn!