Khương Cửu Sênh bật cười: "Quả nhiên là nói dối à." Cô buông tay ra, lưỡi dao nhuốm máu vỗ nhẹ lên mặt hắn. Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Vậy vị cô chủ kia của anh chưa từng nói với anh rằng, Khương Cửu Sênh rất giảo hoạt sao?"
Cô vừa dứt lời thì cửa thang bộ bị đẩy ra.
"Sênh Sênh!"
Khương Cửu Sênh quay đầu nhìn.
Tạ Đãng chạy tới, ôm chầm lấy cô: "Bà đừng có đi đâu hết, tôi nhớ lại cả rồi. Có người muốn hại bà đấy."
Cậu ôm cô rất chặt.
Khương Cửu Sênh sững sờ mất một lúc mới kịp phản ứng, bên tai là tiếng hít thở gấp gáp của Tạ Đãng. Cô hơi lùi lại phía sau một chút, nói: "Ừ, tôi biết rồi."
Liên kết tất cả nguyên nhân hậu quả lại thì là có người muốn giết cô, nên Tạ Đãng là người biết rõ sự việc mới bị diệt khẩu.
"Xin lỗi cậu, tai nạn xe cũng là vì tôi mà ta." Giọng điệu của cô rất nặng nề.