Cô ta tính sai rồi, người đàn ông tên Thời Cẩn này cực kỳ nguy hiểm.
"Anh, anh..."
Lời kinh hoàng khiếp sợ còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt: "Tút… tút…tút…tút..."
Từ Trăn Trăn không biết phải làm sao, sững sờ rất lâu mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Vũ Văn, tùy tiện vẫy một chiếc xe taxi, thúc giục: "Đến biệt thự Hồng Môn, nhanh lên!"
Xe chạy chừng hai mươi phút, chẳng biết tại sao, mí mắt cô ta nhảy liên tục.
"Két!"
Một chiếc xe bỗng chạy tạt đầu chiếc taxi, túi khí an toàn bật ra, tài xế đầu hoa mắt choáng trong chốc lát rồi bừng bừng nổi giận, hùng hổ xuống xe.
"Ai vậy!"
Chiếc xe đâm vào là một chiếc xe Sedan màu đen, trên xe có hai gã đàn ông đi xuống. Trời tháng mười đã chuyển lạnh nhưng bọn họ vẫn mặc áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay cường tráng, xăm trổ đầy hình.
Giống mấy tên du côn lưu manh xã hội đen.
Tài xế xe taxi hơi sợ: "Các, các anh là ai? Sao lại đụng xe của tôi."