Tần Hành hừ một tiếng: "Thời Cẩn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu."
Ông ta vừa dứt lời, quản gia Tần Hải đã gõ cửa tiến vào.
"Thưa ông Tần."
Tâm trạng Tần Hành rõ ràng không vui: "Có chuyện gì?"
"Cậu Sáu cậu ấy," Tần Hải muốn nói lại thôi, có vẻ khó xử.
Tần Hành nheo mắt: "Nó làm sao?"
Tần Hải hơi sợ hãi, thưa: "Cậu Sáu cậu ấy đạp cậu Hai từ trên tầng xuống, tay phải lại bị thương rồi."
Tần Hành lập tức sa sầm mặt xuống, nghiến răng mắng: "Cái thứ coi trời bằng vung này!"
Đâu chỉ coi trời bằng vung, còn lòng dạ độc ác nữa. Một cánh tay của thằng Hai vốn đã bị thương, tầng cao như vậy mà nói đạp xuống là đạp xuống. Nếu không phải các cậu con trai nhà họ Tần đều được luyện võ mấy năm, thì cũng có khả năng ngã chết luôn rồi.
Tần Hải lại xin chỉ thị: "Bà cả đang ở bên ngoài, có mời bà ấy vào không ạ?" bà Chương đang khóc lóc nỉ non, muốn tới tố cáo.
Tần Hành xua tay, chỉ nói: "Bảo thằng Sáu vào đây."