"Căn nhà nhỏ của nhà họ Tần." Có người kinh hãi kêu lên: "Cháy rồi!"
Cạch...
Tiếng di động rơi xuống đất. Điện thoại của cô mãi không có ai bắt máy...
Thời Cẩn như nổi điên lên chạy về phía có ánh lửa.
Tần Hành ở phía sau quát lớn: "Thời Cẩn, không được đi!"
Anh không thèm quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng đã chìm vào bóng đêm. Tần Hành xanh mặt gọi bà Chương và bà Vân: "Hai người ở lại tiễn khách."
Bà Chương, bà Vân gật đầu, vẻ mặt rất khác nhau.
Tần Hành nói xin lỗi với khách khứa rồi rời tiệc đi trước, không hề giải thích nhiều, chỉ nói là không cẩn thận bị cháy. Khi ông ta đến được căn nhà nhỏ thì thế lửa đang mạnh, cửa lớn đóng chặt, Thời Cẩn đang dùng sức đạp cửa. Cánh cửa bằng kim loại đã sớm bị nung bỏng rẫy, thiêu đốt đôi tay anh đỏ bừng lên nhưng anh cũng không biết đau, dùng tay không đẩy cửa.
"Sênh Sênh!"
"Sênh Sênh!"