Hoắc Nhất Ninh không kiên nhẫn nổi nữa: "Dẫn đi ngay."
Chu Tiêu bước tới cùng Tưởng Khải trực tiếp dẫn người đi. Ôn Thi Hảo ra sức vùng vẫy, giày cao gót rơi ra, đầu tóc rối tung rối mù, vương miện gãy nát trên thảm đỏ. Gương mặt được trang điểm kĩ càng của cô ta giờ lại giống như một người điên, miệng không ngừng gào thét, ngũ quan hung dữ.
"Các người buông tay ra!"
"Thả tôi ra!"
"Không phải tôi, là Khương Cửu Sênh!"
"Khương Cửu Sênh đã giết người, cô ta mới là tội phạm giết người!"
Mọi người đều sững sờ.
Ôn Thư Hoa hốt hoảng, đôi mắt đỏ au hét lớn: "Thi Hảo."
"Thi Hảo."
"Thi Hảo!"
Ôn Thi Hảo bị lôi ra ngoài, chiếc váy cưới hở vai trở nên xộc xệch. Cô ta quay đầu, điên cuồng vung đôi bàn tay đã bị khoá cứng trong chiếc còng, đầu tóc rối tung, gào thét một cách điên cuồng.
"Mẹ, cứu con."
"Con không muốn ngồi tù!"
"Mẹ, mẹ ơi!"
"Mau bảo bọn họ thả con ra đi!"