Hoàng hôn ngày hôm sau.
Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh về căn hộ. Cô ngồi chơi guitar ngoài ban công. Anh hâm nóng cháo rồi đi vào phòng thay quần áo để thay đồ.
Tiếng đàn guitar chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn: "Anh định ra ngoài à?"
Thời Cẩn gật đầu bước đến bên cô, hất con chó đang làm ổ trên chân cô xuống: "Anh không ăn tối với em được rồi."
Khương Bác Mỹ ấm ức. Ông ba này chắc chắn không phải ba ruột của nó, là mẹ nó nhặt về đúng không!
Khương Cửu Sênh đặt đàn guitar xuống: "Có chuyện gì hả anh?"
Khương Bác Mỹ lại một lần nữa nhảy lên ghế đu mây, thò cái móng béo mập của mình ra đã móc được vào chân của mẹ nó rồi. Sau đó, nó từ từ nhích đầu qua từng chút từng chút một.
Thời Cẩn trả lời cô: "Có một buổi đấu giá." Vừa nói, anh vừa tiện tay ném Khương Bác Mỹ ra xa.
"Oẳng!" Thật không biết xấu hổ!!! Sao lại có con người mặt dày vô sỉ như vậy chứ!