Thang Chính Nghĩa nhiệt tình chào hỏi: "Cô Khương tới rồi à."
Khương Cửu Sênh gật đầu khẽ mỉm cười, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Woa, ngôi sao nữ đúng là ngôi sao nữ. Chỉ cười vậy thôi, mà Thang Chính Nghĩa đã cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình cũng sắp bay mất rồi. Anh ta không nhịn được len lén nhìn trộm thêm hai lần. Đột nhiên, phía sau lưng bỗng lạnh toát, anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy Thời Cẩn mới bước từ phòng tạm giam ra.
Áo trắng quần đen, ưu tú xuất chúng. Cái dáng vẻ này, không hề giống như người đã bị tạm giam mấy ngày chút nào.
Có thể thấy được, đội trưởng đã lên thuyền giặc của Thời Cẩn từ lâu rồi, lại còn âm thầm tạo điều kiện thuận lợi cho người ta nữa. Quả nhiên, mấy người đẹp đẹp toàn chơi với nhau thôi.
Thời Cẩn nhìn Khương Cửu Sênh, nhưng lại hỏi Hoắc Nhất Ninh: "Tôi có thể đi được chưa?"
"Đi được rồi."
Thời Cẩn khách sáo lịch sự nói cảm ơn. Sau đó dắt Khương Cửu Sênh rời khỏi đồn cảnh sát.