Tần Trung gọi điện báo cáo tình hình, tóm tắt bằng một câu đơn giản: "Cậu Sáu, giao dịch kết thúc, mọi thứ đều thuận lợi cả."
Thời Cẩn nói "Anh vất vả rồi", sau đó tắt máy bước về phía sofa: "Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: "Dạ."
Khương Cẩm Vũ bên cạnh ngẩng đầu lên.
Khương Bác Mỹ bên cạnh cạnh cũng ngẩng đầu theo.
Cuối cùng là hai chiếc gối ôm được sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Đĩa hoa quả trên bàn, gạt tàn thuốc, và ly nước cũng được sắp xếp từ lớn đến nhỏ. Bất cứ góc nào trong ngôi nhà cũng đều được sắp xếp như vậy.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Khương Cẩm Vũ đã nghiêm trọng đến mức không thể chữa trị được nữa, Thời Cần cũng đã quá quen rồi.
Anh nói với Khương Cửu Sênh: "Anh phải về nhà họ Tần một chuyến."
Khương Cửu Sênh đặt mảnh ghép trong tay xuống, bình thản đáp lời như một lẽ đương nhiên: "Em đi cùng anh."
Khương Cẩm Vũ nhìn về phía chị gái, hàm ý rất rõ ràng, chị đi đâu thì cậu đi theo đó.