Chưa tới một giờ, tin bệnh viện Thiên Bắc bị cháy vì người nhà bệnh nhân quấy phá đã lan truyền khắp internet.
Chín giờ hai mươi, di động Thời Cẩn có bảy cuộc gọi nhỡ, đều là Khương Cửu Sênh gọi tới. Anh lập tức gọi lại.
Chỉ vang một tiếng, Khương Cửu Sênh đã lập tức nhấc máy: "Sao anh không nghe máy?"
Giọng nói rất sốt ruột, còn mang theo sự tức giận.
Thời Cẩn đứng bên cửa xe, dùng tay che ống nghe di động để chặn tạp âm trên đường cái: "Sao vậy?"
"Anh làm em sợ chết khiếp!" Giọng nói của cô tràn ngập vẻ sợ hãi, khẽ rẩy như là thần kinh vốn căng thẳng bỗng dưng thả lỏng.
Thời Cẩn hạ giọng trấn an cô: "Đừng vội, Sênh Sênh, em nói từ từ thôi."
Cô hít thở lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Bệnh viện xảy ra hỏa hoạn, lại không gọi cho anh được. Em sợ anh gặp chuyện không may."