"Sao anh gọi điện được cho em? Không phải anh đang trên máy bay sao?" Anh đã nói tối sẽ bay tới đây với cô.
Tâm trạng của Thời Cẩn xấu hẳn đi: "Anh vẫn đang ở bệnh viện, có một bệnh nhân ghép tim xuất hiện phản ứng bài xích quá nghiêm trọng nên tạm thời anh vẫn chưa đi được."
Anh đã từng nói, cô đi đâu anh sẽ phải đi theo tới đó, nhưng cuối cùng vẫn khó mà làm như ý muốn được.
Đương nhiên, anh cũng không phải người lương thiện gì, cũng chẳng có cái thứ gọi là đạo đức nghề nghiệp đó, người khác sống hay chết chẳng liên quan gì đến anh. Chỉ có điều, dao mổ của anh là vì cô mà cầm lên, muốn đặt xuống, phải có sự đồng ý của cô thì mới được.
Chỉ cần cô nói một câu, chỉ cần cô cho phép anh tới đó, anh sẽ lập tức chạy tới không chút do dự.
Nhưng Khương Cửu Sênh lại chỉ nói: "Vậy anh ở nhà chờ em nhé."
Tính mạng con người là quan trọng nhất, không thể bất chấp được.