"Em bị bệnh rồi phải không?"
Đúng vậy, Sênh Sênh của anh bị bệnh rồi, bệnh rất nghiêm trọng là đằng khác, không nghỉ không ngủ cũng không nói tiếng nào. Cả ngày cả đêm cô cứ đi tìm anh, cứ như cô bị cả thế giới vứt bỏ vậy và thế giới của cô chỉ còn lại một chàng thanh niên.
"Thời Cẩn."
"Ơi."
"Thời Cẩn."
"Anh đây."
Anh đi đến đâu, cô liền đi tới đó, không ngừng gọi tên anh, không hề mệt mỏi.
"Thời Cẩn."
"Anh đây."
"Thời Cẩn, anh đi đâu thế?"
"Thời Cẩn, sao bây giờ anh mới quay về."
"Thời Cẩn, anh đừng đi nữa được không?"
Bởi vì cô chỉ nói chuyện với anh nên lúc anh ở nhà, cô nói rất nhiều, đi theo anh với những câu hỏi không bao giờ hết và nỗi lo lắng không bao giờ nguôi.
Mùa thu sắp hết mà hoa hải đường phía sau nhà vẫn chưa tàn. Mùa hoa năm ấy dường như rất dài, từ cửa sổ trên gác lửng có thể ngẩng đầu nhìn trời sao, cúi đầu ngắm những đốm hồng đốm đỏ của hoa hải đường.