Thời Cẩn nhìn cô nói: "Ừ."
Sau đó, anh nắm tay cô bước vào cửa lớn nhà họ Tần.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Thời Cẩn và người đứng bên cạnh anh – Khương Cửu Sênh.
Gia đình như nhà họ Tần không biết đã đắc tội với bao người trong giới, có không biết bao nhiêu nòng súng công khai cũng có mà ngấm ngầm cũng có, đang chĩa vào khu nhà này. Cửa lớn của nhà họ Tần làm sao có thể dễ dàng mà bước vào như thế được. Bao nhiêu năm nay, Khương Cửu Sênh là người đầu tiên đường hoàng bước vào khu nhà chính của nhà họ Trần với ánh mắt không một chút sợ hãi, bình thản và phóng khoáng như vậy.
Không thể không nói rằng, cô và Thời Cẩn đứng cạnh nhau, tuyệt đối xứng đôi vừa lứa.
Tần Hành ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngước mắt lên hỏi: "Về rồi à."
Ánh mắt của Thời Cẩn rất bình thản, anh mở miệng, nói câu đầu tiên: "Đây là vợ chưa cưới của tôi."