"Tạ Đãng, cậu đừng có bình luận nữa! Tiếp tục bình luận thì người ta biết là cậu đó!"
Tạ Đãng không ngẩng đầu, đôi tay xinh đẹp chỉ để kéo đàn violin kia vẫn đang gõ mạnh lên bàn phím: "Nếu bây giờ tôi không lên tiếng, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?"
Hình như rất có lý, Tống Tĩnh không cách nào phản bác.
Tạ Đãng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô, nói: "Đây không phải tài khoản của tôi, là của thầy Tạ nhà tôi." Cậu không bao giờ đặt cái tên ngớ ngẩn như vậy.
Cậu có lý quá cơ.
Tống Tĩnh tức đến phì cười: "Thầy Tạ biết cậu trộm tài khoản của ông ấy không?"
Tạ Đãng tiếp tục gõ bàn phím chửi dân mạng: "Chắc chắn ông ấy không biết, ông ấy có đến mười mấy cái nick kiểu này, thế nào chả có vài cái không nhớ."
Tống Tĩnh cạn lời.
Thầy Tạ cũng siêu cao thủ thật! Tống Tĩnh lại một lần nữa nói không nên lời.
Đây là lần đầu tiên Tạ Đãng cảm thấy, nick ảo của ông già nhà cậu cũng không phải vô dụng.