Tại bệnh viện thú y.
Bệnh nhân số 104, tên Khương Bác Mỹ, hai tuổi, giống chó phốc sóc, theo ghi chép trong sổ theo dõi, bệnh nhân bị gãy chân, trán có vết thương đã được khâu.
Lúc này bệnh nhân số 104 vừa tỉnh lại, đang cào lồng sắt gọi không ngừng, có lẽ đã dùng hết cả sức bình sinh để kêu la, làm rung chuyển cả bệnh viện.
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Nhân viên của bệnh viện thú y thấy bệnh nhân số 104 kêu gào không ngớt, lo lắng nó sẽ phá lồng chạy ra, hỏi cô bé bên cạnh: "Cô có phải người nhà của nó không?"
Tiểu Kiều mang theo canh xương, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đúng vậy."
Nhân viên bệnh viện khó hiểu: "Con phốc sóc này sao vừa thấy cô đã kêu gào rồi?" Cứ như kẻ thù tám kiếp, chỉ sợ nếu mở lồng ra, nó sẽ phi ra đánh nhau với cô ấy suốt năm trăm hiệp mới thôi.
Tiểu Kiều lờ mờ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Bệnh nhân số 104: "Gâu!"
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"