Một nụ hôn vừa vội vàng vừa mãnh liệt, chẳng dịu dàng chút nào.
Khi anh buông cô ra, môi cô đã hơi sưng đỏ. Anh rất phiền muộn, khẽ xin lỗi, vừa vuốt ve mặt cô vừa đến gần liếm khẽ lên môi cô.
Anh làm đến nghiện rồi.
Cô cũng không khá hơn chút nào, nhịp thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng, cả phần cổ cũng nóng ran, phát ra tiếng thở dốc.
"Thời Cẩn…" Cô khẽ hỏi anh, "Anh từng hôn ai khác chưa?"
Nụ hôn mãnh liệt lại lưu luyến như thế, có từng được anh trao cho ai khác?
Cô vừa tò mò lại có chút hoang mang, không biết mình muốn so đo điều gì. Xưa nay cô luôn sống rất hào phóng và độ lượng, nhưng giờ mới phát hiện ra, cô chẳng hề hào phóng như thế với Thời Cẩn. Cô hận không thể giới hạn phạm vi hoạt động của anh, chiếm anh làm của riêng, không chia sẻ chút nào cho người khác.
Mạc Băng nói đúng, trong tình yêu, người phụ nữ lúc nào cũng tham lam và keo kẹt.
Thời Cẩn chưa trả lời cô, chỉ cười khẽ.