Khương Cửu Sênh vỗ đầu Khương Bác Mỹ: "Bác Mỹ, gọi chị đi."
"Gâu gâu!"
Mạc Băng cạn lời.
Con chó nịnh bợ xấu xa này!
"Nó gọi bác sĩ Thời là ba, lại gọi em là chị…" Mạc Băng trêu Khương Cửu Sênh, "Sênh Sênh, em không thấy ngược đời à?"
Khương Cửu Sênh chỉ cười không nói, lấy điện thoại ra gọi.
"Alo."
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ rất tao nhã.
Khương Cửu Sênh nhếch môi nhưng không lên tiếng, chỉ thẳng tay cúp máy.
Mạc Băng quay đầu: "Sao vậy?"
Khương Cửu Sênh nhắm mắt thư giãn: "Không có gì."
"Không có gì" là sao chứ?
Lừa ai không biết, ngay cả Khương Bác Mỹ cũng không dám rên thêm tiếng nào kìa kìa.
Sau khi Khương Cửu Sênh gọi cú điện thoại kia xong, cô im lặng trầm mặc suốt đường về. Mạc Băng liếc nhìn Khương Cửu Sênh, thấy vẻ mặt cô không vui lắm, nhưng không nhận ra điểm bất thường ở đâu ngoài chút sắc bén ẩn hiện giữa hai hàng lông mày.
Tại Lâm thị.
Trong nhà hàng năm sao được trang trí lộng lẫy, màu sắc chủ đạo đều là những gam màu ấm tươi mới, hòa cùng với ánh sáng từ đèn trùm thủy tinh khiến thực khách dùng bữa càng thêm ngon miệng.
Lúc này Đàm Hoàn Hề đang ngồi bên bàn ăn làm bằng đá cẩm thạch, mắt liếc về phía màn hình điện thoại nhấp nháy phát sáng trong tay. Cô ta khẽ mím môi yên lặng trong chốc lát rồi trả điện thoại về chỗ cũ. Khi Đàm Hoàn Hề ngẩng đầu lên, Thời Cẩn cũng vừa từ nhà vệ sinh đi ra.
"Bác sĩ Thời." Cô ta gọi.
Thời Cẩn gật đầu, ngồi lại bàn ăn, không lên tiếng.
Cô ta ngồi bên cạnh anh, vừa quay đầu có thể nhìn ánh đèn phản chiếu trong đáy mắt anh, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cô ta mở miệng đầy tùy hứng: "Tôi thấy ở đây không có ai nên mạo muội ngồi xuống, anh không trách chứ?"
Thời Cẩn đáp: "Không sao."
Sau đó cô ta cầm thực đơn lên xem.
Thời Cẩn cầm lấy điện thoại, khẽ cau mày rồi cất nó vào túi áo khoác: "Tôi ăn xong rồi, cô cứ tự nhiên." Anh nói rồi, đứng dậy xoay người bỏ đi.
Đàm Hoàn Hề bật cười, nhìn đĩa thịt bò mới cắt một miếng nhỏ trước mặt rồi mấp máy môi, chọn một phần ăn giống hệt Thời Cẩn.
"Bảo Bảo".
Hóa ra Thời Cẩn lại có thể lưu tên người khác như thế trong danh bạ điện thoại. Cô ta nghĩ, người kia nhất định là phụ nữ.
Cô ta thấy mình điên rồi mới mất đi giáo dưỡng và lý trí mà nhận điện thoại trong lúc nhìn thấy hai chữ kia, thậm chí còn xóa lịch sử cuộc gọi.
Thật là bỉ ổi.
Cơn điên của phụ nữ đúng là muốn đòi mạng mà.
Sáng hôm sau, Thời Cẩn gọi điện thoại đến.
Khương Cửu Sênh chần chừ một lúc rồi mới bắt máy, cũng không lên tiếng ngay mà chờ đến khi Thời Cẩn gọi tên mình, mới đáp lại một tiếng.
Thời Cẩn hỏi: "Em dậy rồi à?"
Anh hỏi rất tự nhiên, như hai người đã quen từ lâu.
Chân mày cô hơi giãn ra: "Ừ, đang cho Bác Mỹ ăn."
"Vết thương ở tay có nghiêm trọng lắm không?"
Khương Cửu Sênh nhếch môi: "Anh đọc tin tức à?"
"Ừ, mỗi ngày tôi đều xem weibo của em."
Khương Cửu Sênh phì cười. Cô vẫn luôn cho rằng một người như Thời Cẩn ắt hẳn chỉ thích đọc tạp chí chuyên ngành, say mê y học thôi, chứ không thể tưởng tượng được dáng vẻ anh chàng này hăng say lướt weibo của cô. Đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu!
Ừm, fan chân chính đây chứ đâu.
Cô rót sữa cho Bác Mỹ, trả lời: "Là giả thôi." Cô dừng một chút rồi giải thích, "Mấy tin tức thế này trong giới showbiz, đều chỉ có hai phần là thật thôi, còn lại giả hết!"
Anh có vẻ rất hứng thú với đề tài này, lập tức hỏi: "Vậy phần nào là thật?"
Cô đáp không giấu giếm: "Gặp sự cố là thật, nhưng người bị ngã không phải tôi."
Đầu bên kia điện thoại chợt rơi vào trầm mặc.
Lúc sau Thời Cẩn đột nhiên lên tiếng: "Tô Khuynh thì sao?"
Cô sửng sốt: "Hả?"
"Scandal giữa em và Tô Khuynh, có bao nhiêu phần là sự thật?"
Thời Cẩn hỏi rất nhỏ, dù nghe không được tự nhiên nhưng sự cố chấp của anh bộc lộ rất rõ ràng.
Cô buồn cười: "Tất cả đều là giả." Người ta là con gái chính hiệu mà.
Thời Cẩn cười khẽ, xem như đã hiểu.
Quái lạ thật, đang trò chuyện kiểu fan và ca sĩ cơ mà, sao đột nhiên lại quay ngoắt 180 độ sang hướng khác vậy.
Cô đổi đề tài, giọng nghiêm túc: "Thời Cẩn, tôi có chuyện muốn nói với anh."