Thời Cẩn chèn một cái gối vào sau lưng cho cô. Đêm xuống, giọng nói của anh rất trầm thấp, nghe dịu dàng vui tai đến lạ thường: "Anh đã sai người qua đón rồi, sẽ nhanh chóng đưa được người về thôi."
Cô gật đầu, ghé sát lại gần, khẽ hôn lên mặt anh một cái.
"Anh vất vả quá."
Mấy hôm nay cô ngủ không ngon, Thời Cẩn cũng không thể ngủ yên được. Anh vốn không thích quan tâm đến chuyện của người khác, nên vất vả tốn tâm tốn sức như thế này đều là vì cô thôi.
Dường như, cô toàn bắt anh phải chịu mệt mỏi thì phải.
Thời Cẩn đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh băng đặt lên mi tâm đang nhíu chặt của cô, khe khẽ xoa nhẹ: "Em đừng tự trách mình. Sênh Sênh à, ngọn nguồn của mọi chuyện là do anh, chuyện của nhà họ Tần, chuyện chống ma túy cũng đều vì anh mà ra. Là do anh đã kéo cả em và bạn bè em vào chuyện này."