"Ừm… Tống tiền bối…"
Ở bên cạnh, Trường Sinh Giả áo trắng bị kéo vào trong thế giới tán tài vương tọa lên tiếng. Hắn cảm thấy từ sau khi bị kéo vào trong tiểu thế giới này, dường như cả Tống tiền bối và chúa tể Cửu U ba mắt đều ngó lơ hắn thì phải.
"Đạo hữu chờ một chút, đợi ta đè tiền bối ba mắt xuống đất mà chà đạp rồi lại bàn chuyện của chúng ta với đạo hữu."
Dứt lời, Tống Thư Hàng mỉm cười thân thiện với Trường Sinh Giả áo trắng.
Nói thế nào đi nữa hắn cũng là đạo hữu hiếm có tự mang theo linh thạch tìm đến tận cửa, đương nhiên Tống Thư Hàng sẽ không tiếc rẻ mỉm cười phục vụ.
Linh thạch không chỉ có thể mua được nụ cười phục vụ của đại lão Trường Sinh Giả, còn có thể đổi được nụ cười ấm áp từ sâu trong lòng của Bá Tống.
"Đè ta xuống đất mà chà đạp á? Tiểu Hàng, ngươi lấy tự tin từ đâu ra thế? Đợi lát nữa khi ngươi bị ta ấn xuống đất giày vò, đừng trách ta không nể tình nhé."