"Mặt trời của Mộng giới cũng phải lên núi xuống núi ư? Cái này low bao nhiêu chứ." Thông Nương nói.
Rõ ràng là thế giới mộng ảo, vì sao không làm một giấc chiêm bao đến cùng, triệt để đảo điên luôn? Chẳng hạn như để mặt trời tiên tử bị Khoa Phụ đuổi theo chạy khắp thế giới, chạy đến đâu tính đến đấy?
Lại chẳng hạn như mười ông mặt trời treo trên không trung để mọi người bắn chơi, người bắn trúng có thưởng vân vân?
Còn có thể biến thành mỹ nam tử mặt trời điều khiển xe ngựa, mỹ nam cao lớn khôi ngô, anh tuấn không râu, xe ngựa chạy đến đâu ánh mặt trời bèn chiếu rọi đến đó.
Thông Nương dựa theo khuôn mẫu thần thoại các quốc gia, phát tán trí tưởng tượng của mình, không ngừng dệt ra hết ảo tưởng này đến ảo tưởng khác liên quan đến mặt trời.