Đương nhiên, chút rét lạnh cỏn con ấy chẳng ảnh hưởng gì đến Tống Thư Hàng.
"Đây chính là cảm giác khi ngự kiếm phi hành sao?" Tống Thư Hàng cố gắng bày ra vẻ đẹp trai nhất có thể, nói khẽ.
Cảm thấy như linh hồn mình cũng sắp thăng hoa vậy…
Người tu tiên chân chính là phải như hắn bây giờ. Chân đạp kiếm quang, một kiếm lạnh lẽo vung ngang, mười chín châu cùng run rẩy, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm.
Điều khiến hắn tiếc nuối nhất là việc chế tạo phi kiếm dùng một lần và ngự kiếm đều nhờ cánh tay trái nguyên thần của bé Bạch đang chiếu hình lên tay trái hắn.
Nói cách khác, bây giờ hắn đang mượn sức của Bạch tiền bối để chế kiếm và ngự kiếm.
"Xem như đã ghiền rồi." Tống Thư Hàng cười ha hả.
Kiếm quang vượt nghìn dặm trong nháy mắt, lao đến ranh giới giữa thế giới Ma Hải và thế giới Cửu U.
"Tử da đen, Tạo Hóa Tiên Tử." Tống Thư Hàng cất tiếng gọi.