Từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ, Tống Thư Hàng vẫn luôn ước ao mình có được dáng dấp của một người tu chân thực sự. Ví dụ có thể cưỡi mây đạp gió, ngự kiếm phi hành như người tu luyện bình thường, mà không phải bị Đà Đao thuật kéo đi khắp nơi như hắn; hoặc có thể bế quan một cách tử tế, chứ không phải chỉ mấy tiếng đã được coi là dài lắm rồi.
Mà bây giờ đúng là hắn cần bế quan lâu một chút để chỉnh lý những thứ mình thu hoạch được gần đây.
Từ hôm nay trở đi, hắn phải làm một tu sĩ thực sự!
Luyện đan, dưỡng khí, bế quan dài ngày!
"Bạch tiền bối, Vân Tước Tử Tiên Tử, bây giờ chúng ta bế quan sao? Ta đã không đợi được nữa rồi!" Tống Thư Hàng dõng dạc nói.
Dứt lời, thần thức của hắn "nhìn" sang Bạch tiền bối.
Sau đó hắn phát hiện ra bé Bạch đã lặng lẽ bế quan từ bao giờ rồi.
Thân thể bé Bạch co lại thành một cục nho nhỏ, hai mắt nhắm lại, lông mi dài khẽ rung, đôi môi xinh xắn hơi nhếch lên.