Bạch Cốt Tiên Cơ rõ ràng là người có cảnh giới cao nhất bên phe mình mà lại cảm thấy bản thân không thể nhúng tay vào chiến cuộc, cứ như cô là một Trường Sinh Giả rởm vậy.
"Hừ... Hu..." Cùng lúc ấy, sau khi cảm ứng được hào quang nhạt màu quanh mình Vân Tước Tử Tiên Tử, đại lão độc ác dường như nghĩ đến một khả năng nào đó, bèn phát ra một tiếng "hu" vang vọng.
Trong tiếng "hu" ấy mang đầy cảm giác không dám tin… và cả sự mừng rỡ không đè nén nổi.
Một khắc sau, công kích của hắn trở nên cuồng bạo hơn.
Hắn phát giác ra ánh hào quang bao quanh Vân Tước Tử Tiên Tử ẩn chứa sức mạnh bất hủ!
"Bá Tống, thông đạo không gian của ngươi vẫn chưa mở được sao?" Bạch Cốt Tiên Cơ truyền âm hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời: "Chờ chút nữa."
"Nhanh lên đi, ta sợ Bạch Thánh và Vân Tước Tử Tiên Tử không kiên trì được lâu nữa đâu." Bạch Cốt Tiên Cơ lo lắng nói.
Ánh hào quang trên mình Vân Tước Tử Tiên Tử đang ngày một mờ đi.