Khi mở mắt ra và nhắm m
ắt vào đều chỉ thấy một màu đen đặc, Tống Thư Hàng bắt đầu cân nhắc một cách nghiêm túc xem mình có cần ngủ một giấc hay không.
"Từ từ đã, trạng thái này không đúng. Tại sao thần thức của ta lại bị hạn chế trong một không gian chật hẹp, mà ngay cả mắt thần thứ ba cũng chỉ nhìn thấy một vùng tăm tối?" Tống Thư Hàng bị pháp tắc bất hủ rửa sạch đầu óc, tư duy đình trệ, cuối cùng cũng nhận ra sự dị thường của vị trí mà mình đang ở.
"Tống*não lại chết máy*Thư Hàng." Mỹ nhân rắn công đức thu nhỏ hiển hiện sau lưng Tống Thư Hàng, cất tiếng hát theo giọng điệu của Tạo Hóa Tiên Tử, đồng thời vươn tay móc con mắt bên phải đã đi đời nhà ma của hắn, rồi đặt bàn tay nhỏ lên mắt trái hắn, liên tục thi triển pháp thuật chữa trị.