Trước đó Bất Hủ Giả này đứng bên cạnh tòa tháp cao trăm tầng một lát khiến người ta không khỏi nghĩ nó là ngôi mộ lớn của hắn, và hắn sắp sửa chui vào trong ấy ngủ đông.
Ai ngờ Bất Hủ Giả đứng cạnh tòa tháp trăm tầng cảm khái hồi lâu, sau đó lại quay người đi xây ngôi mộ lớn của riêng mình.
[Thế tòa tháp cao trăm tầng này là của ai?] Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.
Tòa tháp cao trăm tầng kia cũng không đơn giản. Nghiệp hỏa do hậu quả của việc chặt đứt nhân quả chư thiên vạn giới vẫn đang ngùn ngụt trên mình Bất Hủ Giả, vặn vẹo cả không gian và thời gian, thế mà tòa tháp bên cạnh hắn vẫn cứ sừng sững kiên cường, chẳng hề hư tổn.
Mặt khác, ban nãy Bất Hủ Giả đặt tay lên tấm bia đá rồi nhẹ giọng nói "Sáu rồi"… phải chăng ban đầu trên tấm bia này vốn chỉ có năm phù văn mang nghĩa "ta", bây giờ mới tăng thêm một chữ, diễn hóa ra phù văn thứ sáu?
Khi Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Bất Hủ Giả đã lấy tất cả vật liệu xây dựng ra.