Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu, đầu tiên cô không kịp phản ứng.
Một lát sau.
Tạo Hóa tiên tử: Σ(っ°Д°;)っ
Cô kinh hãi đến nói không ra lời, cho dù lục lọi hết kho lời kịch, cô cũng không tìm ra kịch bản thích hợp cho tràng cảnh này.
Lại một lát sau.
Cấu đồ kim đan thu lại, hào quang tiêu tán hoàn toàn. Ánh trăng nhu hòa xuyên qua tầng mây, chiếu rọi trên người Tạo Hóa Tiên Tử và Tống Thư Hàng.
Tạo Hóa Tiên Tử vẫn chưa khôi phục tinh thần như cũ, có thể cô bị chấn kinh đến phai màu.
Đối diện, Tống Thư Hàng duỗi tay đặt lên bụng mình, biểu cảm phức tạp hiện lên trên nửa khuôn mặt lộ ra ngoài. Ánh trăng độ trên người hắn tựa như đang độ cho hắn một tầng ánh sáng từ ái không nói nên lời.
Sau đó, lại qua mười mấy hơi thở.
"Không... không phải ta..." Tạo Hóa Tiên Tử rốt cuộc cũng phản ứng kịp, cô xua tay lia lịa. Câu nói này là giọng của bản thân cô! Chỉ là lúc này, trong giọng nói tựa như tiếng trời của cô lại tràn đầy kinh hoảng.