Côn Vương lúc này đã không còn hy vọng gì nữa.
Tuyệt vọng lớn nhất đời người chính là… lúc ngươi cho rằng mình còn hy vọng, hy vọng lại tự tay dùng tư thế tàn nhẫn nhất đẩy ngươi vào vực sâu tuyệt vọng. Bến bờ của hy vọng mới là tuyệt vọng tàn khốc nhất.
Lúc đôi tay nhỏ bé kia của Tạo Hóa Tiên Tử trang trọng nhận lấy trứng Côn Vương từ tay Uyên Tử, Côn Vương lập tức biết mình đi đời trứng rồi. Ý ngay trên mặt chữ, nó… đi, đời, trứng, rồi.
"Là... là... ngốc..." Tạo Hóa Tiên Tử vui vẻ cầm trứng Côn Vương, giơ nó lên cao. Tựa như vận động viên nhận được huy chương vàng, khoe giải thưởng của cô cho người đời xem.
Đối diện, gương mặt Kiếp Tiên Uyên Tử vẫn không chút biểu cảm, đẹp trai bức người, lẳng lặng giữ gìn niềm vui của Tạo Hóa Tiên Tử.
Tống Thư Hàng hai tay chống cằm. Mất đi hai tay chống đỡ từ Tạo Hóa Tiên Tử, đầu hắn có chút không trụ nổi, dường như sẽ rớt từ trên cổ xuống bất kỳ lúc nào.