Thấy Tống Thư Hàng không từ bỏ, thậm chí chạy tới bên cạnh cửa gỗ muốn giữ quả cầu chúa tể Cửu U lại.
Thiếu niên ba mắt tiền bối dựa vào ghề xích đu, chậm rãi nói: "Tiểu Bá Tống, ngươi không cần làm đi làm lại nữa, dù ngươi có trào phúng thế nào, nó cũng sẽ không tiến vào đâu. Theo ước định, nếu nó không tiến vào, vậy tiền đặt cược này xem như xong."
Trên bầu trời, mưa vẫn rơi.
Chẳng biết tại sao, dù nhìn thấy Tống Thư Hàng mất tiền đặt cược, nhưng tâm trạng của ba mắt tiền bối cũng không tốt hơn được.
"Chủ nhân, cố nhân đã qua đời. Dù ngươi có nhớ nhung cỡ nào thì nó cũng không thể sống lại." Quản gia nhãn cầu bung ô nhẹ giọng an ủi, nhưng cuối cùng, nó lại đột nhiên bổ sung một câu: "Vì vậy, kính xin chủ nhân thu hồi cuồng phong bão tố đi, gần đây trời cứ mưa mãi, ta cảm thấy bệnh phong thấp của ta sắp tái phát mất rồi."
Ba mắt tiền bối: "…"
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang nhớ nhung cố nhân hả?