"Ta có thể tin tưởng ngươi không?" Phượng Nghi Cầm Chủ đau đớn nhìn Tống Đầu Gỗ.
Cô tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày, mình phải dựa vào tên đàn ông không đáng tin nhất Thiên Đình này.
"Lòng tin của người khác thật sự là một trách nhiệm nặng nề, cho nên Tống mỗ chưa bao giờ yêu cầu người khác tin tưởng ta, điều đó sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng trên người ta, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên mà thôi." Mập mạp sơn vàng đắc ý nói.
Phượng Nghi Cầm Chủ: "…"
Chính là loại cảm giác này, cảm giác lo lắng, chính vì vậy cho nên tên đàn ông này thật sự không cách nào khiến người ta tin tưởng được.
"Nhưng mà Phượng Nghi Tiên Tử, bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác nữa. Hoặc là chọn tin tưởng ta, hoặc là chọn chết dưới thiên phạt. Cho nên, chuyện là thế đấy." Mập mạp sơn vàng lên tiếng.
Phượng Nghi Cầm Chủ nhói tim: "Vào lúc này, ngươi không thể nói dối ta ư, cho dù là nhận lời ngoài miệng thôi cũng không được à?"