Kỳ thật giống như Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Từ sau khi tiếp xúc với 'thực đơn thiên kiếp', nhân sinh quan của Tống Thư Hàng như được mở ra thêm một cánh cửa mới.
Bây giờ, sau khi tiếp xúc với một số sự vật quỷ dị, hắn đều bất giác tiếp cận bằng đề tài 'ăn có ngon không'. Ngay cả thiên kiếp cũng có thể ăn, vì sao tà vọng lại không thể ăn chứ?
…
Sau khi tiễn bước bảo đao Bá Toái, Tống Thư Hàng lặng lẽ từ ban công trở lại trong ký túc xá, thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát.
"Hây!" Lúc này, Thông Nương không đầu đột nhiên nhảy dựng lên từ đầu giường, cô đá chân nhỏ về phía cái mặt mo của Tống Thư Hàng.
Khóe mắt Tống Thư Hàng liếc cô một cái, không thèm để ý.
Đôi khi thờ ơ lại là thứ tổn thương người ta nhất.
Chân nhỏ của Thông Nương đá mạnh lên mặt Tống Thư Hàng, sau đó… bản thân cô đau đớn ngồi xổm xuống, phát ra tiếng kêu bi thương.
Mặc kệ là về vật lý hay tâm lý, Thông Nương đều cảm thấy mình đã bị tổn thương.