Kỷ Song Tuyết tỏ vẻ nghi hoặc.
Tại sao bên ngoài sương mù dày đặc thế này mà trong sân nhà mình vẫn quang đãng vậy nhỉ?
Chẳng lẽ là do lúc ba luyện kiếm, thân kiếm quá lớn nên đã xua sương mù đi?
Một lúc sau.
Kỷ Song Tuyết xoa mạnh mặt mình... Cô thấy mình cũng bị lây bệnh của ba rồi, kiếm đâu phải quạt điện, sao lại có sức gió mạnh như thế được?
"Làm sao vậy?"
Joseph thấy con gái đứng ngoài cửa không nhúc nhích bèn dùng giọng tiếng Trung đúng chuẩn mà hỏi.
"Bên ngoài có sương mù ạ."
Kỷ Song Tuyết đáp.
"Có sương mù rồi à? Dự báo thời tiết hôm nay không báo là có sương mù mà."
Joseph nghi hoặc thu kiếm lại, đi ra ngoài cửa.
Trong khi hai cha con nói chuyện với nhau, sương mù bên ngoài càng ngày càng dày đặc, tầm nhìn tiếp tục giảm xuống.
Hơn nữa, sương mù còn dày lên theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cảnh tượng này có chút quỷ dị.