"Thứ gì đây? Thư Hàng, ra đây gặp ta một chút, hoa hết cả mắt rồi đây này." Bia đá đạo hữu kêu lên.
Trước mắt nó có đến mấy trăm triệu 0 và 1.
Nếu chép xuống tất cả, dùng mấy quyển vở cũng không chép hết được.
Nó nhìn thấy mà hoa cả mắt.
Lúc bia đá đạo hữu kêu gào, có một chuỗi 0 và 1 tổ hợp thành hình người mơ hồ đối mặt với nó: "Bia đá đạo hữu, đừng sợ, cần ta ôm ngươi không?"
Bia đá đạo hữu: "..."
Nó không trả lời Tống Thư Hàng, chỉ là mấy chữ to "Tống Thư Hàng chi mộ" trên thân nó bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.
Bây giờ nó phát hiện, đôi lúc mấy chữ khắc trên người mình rất có ích!
Lúc này Tống Thư Hàng bắt đầu giải thích: "Những thứ này là con số, tròn là 0, gạch đứng là 1."
"Ngươi làm cả buổi... cuối cùng tạo ra một thực tế ảo thế này đấy à?" Dòng chữ "Tống Thư Hàng chi mộ" trên thân bia đá đạo hữu ngày càng sáng hơn.