Tay trái của người đàn ông màu vàng cầm một chiếc bàn chải, tay phải xách một cái thùng, dáng người hơi nhỏ gầy, hình như là người khổ tu.
Ai đây?
Phượng Nghi Cầm Chủ nhíu mày, cô không nhớ mình có một người bạn cũ thế này ở thời đại Thiên Đình viễn cổ. Thế nhưng một thân da vàng kia nhìn khá quen mắt, ở thời đại Thiên Đình cũng có mấy vị đạo hữu có làn da vàng sáng chói như vậy.
Dường như cảm ứng được thần thức rà quét của Phượng Nghi Cầm Chủ, người đàn ông màu vàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Nghi Cầm Chủ rồi mỉm cười.
"Bị cảm ứng được ư?" Phượng Nghi Cầm Chủ hơi kinh ngạc. Lúc dùng thần thức quét qua, cô đã cố gắng che giấu hết mức có thể, không muốn để đối phương phát hiện.
Nhưng không ngờ giác quan của đối phương lại nhạy bén như vậy.
Rất mạnh!
Phượng Nghi Cầm Chủ cảm nhận được trong thân thể nhỏ gầy của người đàn ông màu vàng này chứa đựng một nguồn năng lượng đáng sợ như một thùng thuốc nổ, không hề yếu hơn cô.