"Ta nhớ ngươi có dịu dàng như vậy bao giờ đâu!" Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn chằm chằm Kỳ Lân thú.
Phải hung tàn vào, cắn chân hắn, kéo hắn lên xoay như chong chóng cho hắn biết mặt chứ!
"Đừng quên hắn chính là Trình Lâm đấy." Phượng Nghi Cầm Chủ nhắc nhở.
Mặc dù nhìn thì là một thiếu niên nhưng hắn quả thật là Trình Lâm không lẫn đi đâu được, một đao vừa rồi đã có thể chứng minh.
"Ta biết, nhưng mà..." Kỳ Lân thú dè đặt nhìn người trẻ tuổi trên lưng mình.
Dù biết người trẻ tuổi này chính là Trình Lâm nhưng không biết tại sao nó lại không ra tay tàn nhẫn được.
Thậm chí sau khi Phượng Nghi Cầm Chủ nhắc nhở nó người trẻ tuổi này chính là Trình Lâm Tiên Tử thì trong lòng nó lại càng dịu dàng hơn.
Trái tim bất giác đập nhanh hơn.
Không ổn, cảm giác rung động này...
"Chẳng lẽ trước giờ ta... luôn thầm mến Trình Lâm?"
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Kỳ Lân thú.