"Có phải ngươi hiểu lầm gì đó về 'tình yêu' không?"
Khăn quàng trắng tỷ tỷ liếc Tống Thư Hàng.
Tên này thật sự cho rằng 'tình yêu' là thứ vạn năng, thiếu gì cũng có thể lấy 'yêu' bù vào hả?
"Bởi vì chỉ cần nhắc tới 'trái tim' không có chỗ dựa… người bình thường lập tức sẽ nhớ tới 'yêu'. Dùng tình yêu để lấp đầy nội tâm trống rỗng."
Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp.
Khăn quàng trắng tỷ tỷ: "…"
Đừng liên hệ 'không có tim' về mặt vật lý với 'trái tim trống rỗng' trên phương diện tình cảm chứ.
"Ừm, nếu như ánh sáng công đức cần một chỗ dựa để ngưng tụ thành trái tim, có lẽ chỗ ta có một bảo vật có tác dụng đấy."
Tống Thư Hàng nói, ngón tay gảy nhẹ, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn.
Thánh dược trị thương 'Trùng Sinh Đan', tuy rằng nó không có hiệu quả với vết thương do thiên kiếp gây ra, nhưng tạm thời dùng nó làm chỗ dựa cho ánh sáng công đức chắc hẳn không thành vấn đề.